Tiểu thuyết

Ngày Anh Trở Nên Giàu có

Sau hai năm làm người cố chấp ở dòng sông Vong Xuyên.

Diêm Vương chán ghét tôi và cho tôi một cơ hội để hoàn thành tâm nguyện.

Cho phép tôi quay trở lại nhân gian.

Khi mở mắt ra, tôi đứng ở một nhà ga tàu điện ngầm nhộn nhịp.

Những biển quảng cáo khổng lồ của nhà ga, màn hình điện tử, khắp nơi đều là quảng cáo của tập đoàn Phó Thị.

Tôi giơ tay, chạm vào khuôn mặt quen thuộc trên đó, không kìm được nước mắt trào ra.

Vài cô nữ sinh cầm điện thoại di động chụp ảnh ở mọi góc độ, một cô gái tóc dài mặt đầy mê mẩn: “Phó Xuyên lần này chụp quảng cáo đẹp quá, đẹp hơn cả các ngôi sao trong làng giải trí! Không lạ gì khi công ty của anh ấy luôn để một tổng giám đốc làm người mẫu quảng cáo, đẹp như vậy, không chụp thì phí quá.”

“Một người có chỉ số IQ cao, học vấn cao, lại đẹp trai, không có scandal, đúng là người chồng trong mơ của tôi.”

“Dám nghĩ sao? Người đàn ông hoàn hảo như vậy mà mới 25 tuổi thôi đấy.”

Cô gái tóc ngắn chụp ảnh bĩu môi: “Đáng tiếc là đã kết hôn rồi, lại còn kết hôn sớm nữa.”

Cô gái tóc dài thản nhiên: “Cậu nói vợ anh ấy sao? Đã c.h.ế.t bao lâu rồi, có gì đâu, không thể để anh ấy còn trẻ mà phải sống cô đơn vì một người đã c.h.ế.t chứ?”

“Cô nói đúng.” Tôi không kìm được mà đồng ý.

Cô gái bị tôi làm cho giật mình, lườm tôi một cái đầy bất mãn: “Cô là ai?”

Tôi đưa tay lau mặt, lẩm bẩm: “Tôi? Tôi là vợ của Phó Xuyên…”

Vài cô gái cười nghiêng ngả, chế nhạo tôi: “Phó Xuyên lại làm một người phát điên rồi.”

“Chị gái, làm ơn đi soi gương xem chị là ai đi.”

Sau đó họ coi tôi như người điên, vừa nói vừa cười rồi rời đi.

Nhờ lời nhắc nhở của họ, tôi mới hoàn hồn.

Vội chạy vào nhà vệ sinh để soi gương.

Nhìn vào gương, lòng tôi lạnh đi một nửa.

Một khuôn mặt bình thường đến mức rơi vào đám đông cũng không tìm thấy, tầm thường đến cực điểm.

Tôi có chút khó chịu.

Kiếp trước dù sao tôi cũng có một khuôn mặt xinh đẹp.

Vì thế khi tôi vừa dọn vào nhà Phó Xuyên, lúc đó anh ấy bị gãy một chân, tính tình cực kỳ tồi tệ.

Ai đến cũng bị anh ấy cáu gắt đuổi đi.

Khi đó tôi dựa vào khuôn mặt xinh đẹp của mình, kéo theo chiếc vali nhỏ, mạnh mẽ xông vào cuộc sống của anh ấy.

Vài ngày đầu anh ấy không cho tôi vào nhà.

Tôi ôm đầu gối, nằm trong túi ngủ ngủ ngoài cửa vài ngày.

Đêm thứ ba nhiệt độ đột ngột giảm, tôi ở ngoài hắt hơi cả chục lần.

Cửa đột nhiên mở, tôi ngả về phía sau, suýt ngã ngửa.

Nhưng được một đôi tay vững chắc đỡ lấy.

Sau đó anh ấy lại ghét bỏ đẩy tôi ra, rồi lăn xe vào nhà.

Nhìn vào biểu cảm khó chịu của anh ấy.

Tôi biết anh ấy đã mềm lòng.

Khi đó Phó Xuyên không chịu nổi khi tôi làm nũng.

Khi tôi học năm ba đại học, tôi đã tìm đến một bác sĩ đông y, để tiết kiệm tiền và để chân anh ấy nhanh chóng hồi phục, tôi tự học châm cứu, khiến chân mình không còn chỗ nào lành lặn.

Sau này bị anh ấy phát hiện.

Anh ấy lập tức mắt đỏ hoe, nhưng cũng rất giận.

Tôi ôm lấy cánh tay anh ấy làm nũng, cơn giận của anh ấy cũng tan biến.

Sau đó anh ấy lạnh lùng với khuôn mặt đẹp trai, cấu má tôi, giọng vẫn đầy giận dữ: “Lần sau còn tự châm cứu thử xem?”

Nhưng bây giờ, nhìn vào khuôn mặt này trong gương.

Tôi thử làm một biểu cảm làm nũng.

Rồi chìm vào im lặng.

Nếu tôi với khuôn mặt này đi tìm Phó Xuyên, rồi nói với anh ấy tôi là vợ anh ấy đã c.h.ế.t từ lâu.

Phó Xuyên nhất định sẽ bị tôi dọa đến mức báo cảnh sát.

Nhưng…

Tôi rất nhớ anh ấy.

Rất muốn gặp lại anh ấy.

Điện thoại rung lên.

Tôi nhận được cuộc gọi từ một người phụ nữ: “Alo, Tiểu Hà à, chuyện gì vậy, chẳng phải đã hẹn phỏng vấn chiều nay sao? Sao giờ còn chưa đến?”

Tôi ngạc nhiên nói: “Phỏng, phỏng vấn?”

Đối phương chép miệng: “Cô bị gì vậy?! Chuyện quan trọng thế này mà cũng quên à?”

“Đây là công việc làm giúp việc cho nhà tổng giám đốc của tập đoàn Phó Thị đấy, kiếm đâu ra việc tốt thế này chứ!”

“Phó Xuyên?” Tôi suýt nữa hét lên.

Bên cạnh người phụ nữ có ai đó nói chuyện, cô ấy nhắc lại với tôi một lần nữa: “Nhanh lên, còn một tiếng nữa thôi, địa chỉ đã gửi cho cô rồi đúng không?”

Sau khi cuộc gọi kết thúc, tôi lục tìm tin nhắn có địa chỉ.

Sau đó vội vàng bắt tàu điện ngầm đi tới đó.

Địa chỉ rất xa.

Xuống tàu điện ngầm, lại bắt xe buýt đến trạm gần nhất.

Đi bộ thêm nửa tiếng mới tới.

Toàn thân đẫm mồ hôi, khi gần đến nơi lại có chút mưa nhỏ, khiến tôi bị ướt hết cả người.

Do dự một chút, cuối cùng cũng bấm chuông cửa.

Cửa mở ra.

Một khuôn mặt của cô gái trẻ xuất hiện sau cánh cửa.

Cô gái vẫn còn mặc đồ ở nhà.

Nhìn cô ấy mặc đồ như vậy, tôi sững sờ một lúc.

Ngay sau đó, từ sâu thẳm trong tim tôi cảm thấy đau nhói.

Cô gái nhìn tôi một cái: “Là người đến phỏng vấn làm bảo mẫu hôm nay phải không?”

Tôi gật đầu.

Cô ấy vừa đi vào bên trong vừa giao việc cho tôi.

“Bà giúp việc trước ở nhà Phó tổng đã nghỉ việc rồi.”

“Việc ở nhà không nhiều, Phó tổng cũng ít khi ăn ở nhà, bình thường cô chỉ cần giúp dọn dẹp nhà cửa là được.”

“Ồ, Phó tổng ngủ không ngon, bình thường nhớ giữ yên lặng.”

“Tầng hai có một phòng khóa cửa không được vào, nhớ kỹ, đừng động chạm lung tung, đồ đạc trong phòng đều rất đắt tiền, làm hỏng cô không đền nổi đâu.”

Cô ấy vừa dẫn tôi lên lầu tham quan vừa quan sát tôi: “Phòng của bảo mẫu ở cuối hành lang tầng hai.”

“Nhìn cô còn khá trẻ, tôi thấy cô cũng có học vấn cao, sao lại muốn làm bảo mẫu?”

Tôi vừa định nghĩ ra cái cớ để đối phó cô ấy, nhưng cô ấy lại cười: “Nhưng tôi thấy những cô gái như cô nhiều rồi.”

“Dù sao thì Phó tổng cũng quá xuất sắc, nhưng những ý nghĩ không nên có tốt nhất là giấu đi.”

“Phó tổng có tiêu chuẩn rất cao.”

Những lời sau đó cô ấy nói tôi không nghe vào tai, chỉ chăm chú nhìn về hướng phòng ngủ chính.

Phó Xuyên bây giờ… đang nghỉ ngơi sao?

Cô gái nhìn đồng hồ, dường như nhắc nhở tôi: “Phó tổng không có ở nhà, anh ấy đi nước ngoài rồi, chắc là sáng mai về.”

Tôi ngơ ngác gật đầu.

Cô ấy đi vào phòng khách, thay đồ công sở rồi rời đi.

Trong nhà Phó chỉ còn tôi, tài xế và một người làm vườn.

Tài xế lão Lý nói chuyện với tôi vài câu, tôi không nhịn được hỏi: “Người đó là ai vậy?”

Lão Lý: “Cô nói cô Anna Trần?”

“Thư ký của Phó tổng, công ty và cuộc sống của Phó tổng đều do cô ấy lo liệu.”

“Cảm giác Phó tổng cũng khá thích cô Trần.”

Vị chua chát nhanh chóng lan tỏa.

Tôi từ lâu đã hiểu đạo lý “người đi trà lạnh”.

Tôi cũng không cầu Phó Xuyên vì tôi mà sống độc thân không kết hôn đến cuối đời.

Nhưng khi biết bên cạnh anh ấy đã có bạn gái mới, tôi vẫn rất buồn.

Khi lão Lý dẫn tôi dạo quanh vườn.

Một cái bóng đen khổng lồ đột nhiên từ bên cạnh lao ra, trực tiếp đẩy tôi ngã xuống, sau đó l.i.ế.m mặt tôi điên cuồng.

Tôi nhìn rõ thứ trong lòng mình.

“Đậu… Đậu Đậu?”

Năm đó khi tôi nhặt được Đậu Đậu.

Nó chỉ là một chú cún con nhỏ xíu.

Phó Xuyên không thích chó mèo, khi tôi lén mang Đậu Đậu về nhà, bị Phó Xuyên bắt gặp.

Lúc đó chân anh ấy đã khá hơn, bắt đầu có thể chống gậy đi lại.

Nhìn thấy Đậu Đậu trong lòng tôi, anh ấy nhíu mày gần như có thể kẹp c.h.ế.t muỗi.

“Chúng ta cùng nuôi nó được không?” Tôi quấn lấy anh ấy, không có việc gì làm thì lảm nhảm bên tai anh ấy: “Anh xem nó dễ thương biết bao.”

“Nuôi chó rất tốt, biết đâu sau này khi em không còn, nó vẫn có thể ở bên anh.”

Anh ấy đột nhiên nổi giận: “Chó sống được bao lâu? Ôn Tri Hạ, em nói linh tinh gì vậy?”

“Có hiểu thế nào là tránh điềm xấu không?”

Thời gian đó tôi cũng không vui vẻ gì.

Bố mẹ ép tôi chia tay Phó Xuyên, còn giới thiệu đối tượng khác cho tôi.

Tuần trước về nhà một chuyến, mẹ kéo tôi lại: “Hạ Hạ, đứa trẻ Phó Xuyên tuy rằng thực thà, nhưng điều kiện của nó thật sự quá kém, nó lại là con ngoài giá thú, gia đình không thừa nhận nó, mẹ nó cũng mất sớm, chân nó lại tật, con thật sự định làm từ thiện sao? Chuyện kẻ bạc tình chưa đủ hay sao?”

Tôi chỉ nói với họ: Phó Xuyên không phải loại người như vậy.

Lúc nhỏ điều kiện của anh ấy vẫn rất tốt, chỉ là gia cảnh sa sút.

Anh ấy cũng tuyệt đối không phải là kẻ bạc tình bạc nghĩa.

Không có nhiều người sinh ra đã được ngậm thìa vàng, những người có hoàn cảnh nghèo khó nhưng có chí tiến thủ.

Họ cần thời gian để trưởng thành.

Vì vậy khi Phó Xuyên nổi giận với tôi, nước mắt tôi liền tuôn rơi.

Tôi ôm Đậu Đậu chạy ra khỏi nhà thuê.

Hèn nhát ngồi khóc trong vườn hoa dưới lầu.

Nửa giờ sau, tôi đang tức giận không thấy Phó Xuyên đến tìm mình, đứng dậy nhìn quanh lối đi.

Một cái bóng cao lớn xuất hiện sau lưng tôi.

Quần của Phó Xuyên đầy bùn, cánh tay cũng trầy xước, rõ ràng là đã ngã.

Đôi mắt đen trầm của anh ấy nhìn chằm chằm vào tôi, cuối cùng đưa tay ôm lấy tôi, rồi xoa đầu tôi: “Ngoan, đừng giận nữa.”

“Là anh nói to quá.”

“Anh sai rồi.”

“Em muốn nuôi gì cũng được, anh không ý kiến.”

Hóa ra khi tôi vừa chạy ra khỏi cửa, anh ấy đã đuổi theo tôi.

Tôi chạy nhanh, anh ấy lại chống gậy, vội vã đuổi ra ngoài khu.

Còn ngã một cú bên ngoài.

Từ ngày đó, Đậu Đậu chính thức trở thành thành viên trong gia đình chúng tôi.

Chỉ là, lâu vậy không gặp.

Đậu Đậu đã trở thành chó già rồi.

Lão Lý giật mình, vội kéo Đậu Đậu ra: “Xin lỗi xin lỗi, có làm cô sợ không?”

“Con chó này bình thường rất dữ, chỉ cần trong nhà có người lạ đến, nó sẽ sủa ầm lên. Hôm nay cũng lạ thật, không biết sao lại thân với cô như vậy.”

Tôi đứng dậy, cúi đầu nhìn Đậu Đậu.

Đôi mắt ướt át của Đậu Đậu nhìn chằm chằm vào tôi.

Miệng thở hổn hển.

Thỉnh thoảng lại co giật vài cái.

Tôi sắp khóc, vội quay mặt đi: “Có lẽ do nhà tôi cũng nuôi chó, trên người tôi cũng có mùi của thú cưng.”

Lão Lý gật đầu: “Vậy cũng tốt, trước đây người giúp việc đều không dám cho nó ăn, cảm thấy nó dữ quá.”

Lão Lý có việc rời đi.

Tôi nhân lúc không có ai.

Chạy về phía Đậu Đậu bị buộc ở bên cạnh chuồng.

Đầu gục lên lưng nó, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.

Đậu Đậu cũng gào lên.

Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy tiếng khóc buồn bã từ một con chó.

Đang khóc đến không thở nổi.

Đằng sau vang lên một giọng nam trầm quen thuộc:

“Cô là ai?”

Giọng nam so với hai năm trước, thêm vài phần trưởng thành và chững chạc.

Khi nghe thấy giọng của Phó Xuyên.

Tôi sợ đến mức cứng đờ, không dám động đậy.

Trong đầu vang lên những tiếng ong ong, hoàn toàn trống rỗng.

Đậu Đậu ngoan ngoãn đặt cằm lên đùi tôi, nhìn về phía Phó Xuyên sau lưng tôi.

“Quay lại đây.”

Giọng nói của anh ấy đầy áp lực.

Tôi không động đậy.

Vẫn chưa nghĩ ra cách đối mặt với anh ấy.

“Đậu Đậu, lại đây.”

Có lẽ sợ tôi là người lạ làm hại Đậu Đậu, Phó Xuyên gọi Đậu Đậu, giọng nói dịu dàng hơn so với khi hỏi tôi.

Nhưng Đậu Đậu không nhúc nhích, vẫn nằm trong lòng tôi.

Sự kiên nhẫn của Phó Xuyên có lẽ đã cạn kiệt.

Anh ấy có chút không kiên nhẫn: “Lần cuối hỏi cô,

“Cô là ai, tại sao lại xuất hiện trong nhà tôi.”

Rất dữ.

Lão Lý vội vã đến giải vây cho tôi: “Phó tổng Phó tổng, đây là người giúp việc mới đến Hà Bình.”

Lúc này tôi mới quay lại.

Nhưng suốt quá trình cúi đầu không dám nhìn anh ấy.

“Ừ.” Phó Xuyên mới buông lỏng cảnh giác, nhưng thấy Đậu Đậu thân thiết với tôi như vậy.

Anh ấy nhíu mày.

Lão Lý lại giúp giải thích: “Nhà cô ấy cũng nuôi chó, có lẽ Đậu Đậu ngửi thấy mùi, Đậu Đậu không hung dữ với cô ấy, cũng là chuyện tốt.”

Tôi nhẹ nhàng vỗ vào m.ô.n.g Đậu Đậu.

Nó mới không muốn rời đi, cúi đầu đi đến bên cạnh Phó Xuyên.

Phó Xuyên cúi người xoa đầu nó: “Đồ vô tâm, nhanh vậy đã không thân với ba rồi?”

Anh ấy nói chuyện với Đậu Đậu rất dịu dàng.

Giống như trước đây anh ấy dỗ dành tôi.

Trước đây khi chúng tôi không có tiền, thuê một căn hộ cũ kỹ, lại là tầng hầm.

Buổi tối lạnh đến nỗi ống nước đóng băng.

Lúc đó chúng tôi không đủ tiền sưởi ấm, ban đêm mặc quần áo nằm trong chăn, Đậu Đậu nằm dưới chân, sưởi ấm cho chúng tôi.

Phó Xuyên thì đặt tay tôi lên n.g.ự.c anh ấy.

Tôi đếm nhịp tim và hơi thở của anh ấy mà từ từ ngủ.

Ban đêm, tôi nóng quá trở mình.

Anh ấy vẫn ôm chặt tôi.

Trong mơ màng, tôi cảm thấy anh ấy hôn nhẹ lên gáy tôi, còn nói:

“Hạ Hạ.”

“Sau này anh nhất định sẽ cho em cuộc sống tốt, ở trong ngôi nhà lớn, mỗi ngày đều mặc thật đẹp.”

Tôi tin anh ấy.

Luôn luôn tin.

Khi Phó Xuyên làm việc chăm chỉ và kiếm được khoản tiền đầu tiên.

Anh ấy nắm tay tôi, dẫn tôi đến một khu dân cư đẹp mới xây.

Đặt chìa khóa vào tay tôi.

Rồi đẩy cửa vào.

Anh ấy bế tôi lên, ôm tôi quay vòng vòng trong nhà.

Rồi hôn tôi một cách nghiêm túc: “Hạ Hạ.”

“Chúng ta đã có nhà rồi.”

Tôi vùi đầu vào n.g.ự.c anh ấy, nước mắt như mưa.

Anh ấy không biết.

Tôi vừa đi bệnh viện.

Nhận được báo cáo chẩn đoán.

Tôi bị ung thư.

Sau khi bệnh, tôi luôn cố gắng điều trị, uống thuốc đúng giờ, nhưng kết quả không tốt chút nào.

May mắn không rơi vào đầu tôi.

Tôi chỉ còn chưa đến một tháng để sống.

Tôi không muốn chết, tôi muốn sống.

Tương lai của tôi và A Xuyên mới chỉ bắt đầu, làm sao có thể kết thúc thế này?

Khi Phó Xuyên thấy báo cáo chẩn đoán của tôi trong tủ.

Tôi thấy anh ấy sững sờ.

Rồi đi ra ban công, lặng lẽ hút thuốc.

Lâu sau, tôi thấy anh ấy tựa vào tường, che mặt khóc không thành tiếng, khóc đến run rẩy cả người.

Anh ấy chỉnh đốn lại tâm trạng, quay lại bên giường tôi, quỳ xuống.

Nắm lấy tay tôi và hôn liên tục.

Mu bàn tay tôi ướt đẫm.

“Hạ Hạ.” Anh ấy nghĩ rằng tôi đã ngủ.

“Đừng sợ.”

“Dù có chết, trên đường Hoàng Tuyền có anh ở bên em.”

Tôi lập tức bịt miệng anh ấy lại: “Phó Xuyên.”

Tôi thề độc: “Nếu anh dám làm chuyện dại dột vì em, em c.h.ế.t cũng sẽ không tha thứ cho anh.”

“Kiếp sau em cũng tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối không đợi anh.”

Tôi chỉ vào Đậu Đậu nằm trên thảm bên giường: “Anh còn có Đậu Đậu.”

“Nếu anh cũng chết, Đậu Đậu sẽ không có ba mẹ, nó đã già thế này, lỡ bị người xấu bán đi thì sao?”

Tôi ép anh ấy cũng phải thề độc.

Đó là lần đầu tiên, tôi thấy một người đàn ông trưởng thành như vậy, quỳ dưới đất khóc một cách bất lực và đau đớn.

Nước mắt lại sắp trào ra.

Tôi vừa định nói chuyện, muốn nói gì đó với anh ấy bây giờ.

Cô Anna xuất hiện.

Cô ấy cầm một xấp tài liệu đi tới, rồi báo cáo với anh ấy một số tình hình công ty.

Phó Xuyên lặng lẽ lắng nghe, thỉnh thoảng cúi đầu đùa giỡn với Đậu Đậu.

Cô Anna thấy tôi đứng bên cạnh.

“Phó tổng về nhà sớm, điều này thường xảy ra.”

“Cô đừng đứng đây nữa.”

“Đi chuẩn bị bữa tối đi.”

“Lưu ý…”

Tôi vô thức tiếp lời: “Ít dầu, ít muối, không ăn rau mùi, dị ứng với dâu tây và trứng đúng không.”

Tôi nói xong.

Không khí im lặng trong giây lát.

Anna và Phó Xuyên đều nhìn về phía tôi.

Đặc biệt là Phó Xuyên.

Anh nhìn tôi, ánh mắt có chút thay đổi.

Tôi vội vàng chữa lại: “Ồ, người giới thiệu công ty đã cho tôi xem tài liệu, tôi đã thuộc lòng.”

Anna dường như không tin lời tôi: “Vài ngày nữa sẽ có bà giúp việc chuyên nấu ăn đến làm, cô thuộc những điều này để làm gì?”

Tôi bị ánh mắt đầy ẩn ý của Phó Xuyên làm cho hoảng sợ.

Lập tức giải thích: “Ồ, công ty yêu cầu nghiêm ngặt, dù là tạm thời trong hai ngày, cũng phải thuộc lòng những điều này.”

Anna dường như muốn nói gì đó.

“Đưa lịch trình cuộc họp ngày mai của công ty cho tôi xem.”

Phó Xuyên dường như không muốn tiếp tục chủ đề này.

Anna chỉ có thể chuyển mũi nhọn khỏi tôi: “Được, tôi đi lấy ở xe.”

Không biết tại sao.

Tôi cảm thấy cô Trần này có địch ý rất lớn đối với tôi.

Tôi vào bếp chuẩn bị bữa tối.

Thực ra tôi nấu ăn không giỏi.

Sống cùng Phó Xuyên bao năm, tôi vẫn không học được cách nấu ăn.

Bình thường anh ấy bận rộn với công việc và học tập, đến giờ ăn vẫn phải tranh thủ thời gian giúp tôi nấu ăn.

Có lần, tôi thấy anh ấy mệt mỏi đến mức không mở nổi mắt.

Bảo anh vào phòng nghỉ ngơi.

Kết quả vẫn làm cháy cơm.

Đang lo lắng, Phó Xuyên tỉnh dậy.

Ôm lấy cánh tay, lười biếng dựa vào khung cửa nhìn tôi cười.

Thấy tôi lo lắng, anh đi tới, bỏ vài tép tỏi vào nồi cơm, cắm vài cọng hành.

“Vậy là được à?”

Anh mỉm cười không trả lời thẳng, chỉ nghiêng đầu hôn tôi, chậm rãi.

Hít…

Cơm lại hơi cháy rồi.

Tôi nhanh chóng bỏ vài cọng hành và tỏi vào nồi.

Một lát sau.

Cơm thực sự không còn mùi cháy.

Tôi bày biện cơm canh lên bàn.

Anna nhìn thấy đồ ăn trên bàn, mắt gần như lồi ra.

“Chỉ thế này?”

“Cô cho Phó tổng ăn khoai tây xào, thịt xào, đậu phụ Ma Bà?!”

Tôi cũng ngơ ngác.

Mấy món này thì sao? Đây đã là những món tôi nấu ngon nhất rồi.

Sao nào.

Làm tổng giám đốc thì không ăn món nhà à?

Chẳng lẽ ngày nào cũng phải ăn tôm hùm, bào ngư?

Anna lườm tôi: “Nhiều dầu mỡ, lại còn đơn giản như vậy.”

“Thôi, tôi sẽ gọi bà giúp việc nấu ăn đến sớm.”

“Không cần.” Phó Xuyên đã bước tới, ngồi xuống bàn: “Món nhà làm tốt lắm rồi.”

Khi anh nhìn thấy đồ ăn trên bàn, nếm thử khoai tây xào, anh sững lại.

13

Có thể anh bị mấy cọng khoai tây to hơn ngón tay làm sợ hãi.

Anh ngừng đũa hồi lâu.

Chỉ cúi đầu, không ngừng nhìn đĩa khoai tây xào.

Tôi cảm thấy ngại.

“Phó tổng, tôi vụng về, thật sự không giỏi nấu ăn.”

“Hay để người khác nấu lại…”

Anna thấy Phó Xuyên không nói gì, cầm đôi đũa nếm thử.

Cô ấy im lặng một lát: “Cô không phải không giỏi, mà là không biết nấu ăn, mặn thế này, còn bỏ ớt, sao ăn nổi?”

“Thư ký Trần.”

Phó Xuyên đột nhiên ngắt lời cô ấy.

“Cô nên tan làm rồi.”

Anna còn định nói gì đó.

Phó Xuyên giơ tay vẫy, như đuổi người.

Anna chỉ tay vào tôi, tức giận rời đi.

“Đừng sợ.” Phó Xuyên vẫn không nhìn tôi, anh lại cầm đũa gắp món khác: “Cô nấu rất ngon, rất hợp khẩu vị của tôi.”

Tôi phấn chấn: “Vậy tôi có thể tiếp tục nấu ăn cho anh không?”

Anh không nhìn tôi.

Tôi mới dám chăm chú nhìn anh.

Anh gầy quá.

Má hõm vào, trông có vẻ nghiêm nghị.

Rõ ràng trước đây anh ấy khỏe mạnh.

Cơ bắp rắn chắc.

“Không cần.” Anh ấy từ chối yêu cầu nấu ăn của tôi.

Chắc chắn là món ăn khó ăn quá rồi.

“Nấu ăn rất mệt.” Anh ấy nói: “Cô chỉ cần làm những việc trong bổn phận của mình, chăm sóc Đậu Đậu là đủ.”

Tôi đột nhiên nhớ lại trước đây, tôi nói sau khi kết hôn tôi sẽ lo chuyện ăn uống của anh ấy.

Đi học lớp nấu ăn để nâng cao tay nghề.

Anh ấy lại nói không cần.

“Đợi sau này có tiền, anh sẽ thuê người giúp việc nấu ăn.”

“Khi có thời gian anh sẽ nấu.”

“Ôn Tri Hạ, anh lấy em không phải để em ngày ngày ở nhà quanh quẩn trong bếp.”

“Em còn cả cuộc đời tươi đẹp và thời gian quý báu, anh hy vọng em ra ngoài nhiều hơn, đi đến những nơi chưa từng đến.”

Đậu Đậu đang gào lên, có lẽ nó đói rồi.

Tôi đi lấy một ít thức ăn cho chó.

Đậu Đậu vừa ăn vừa thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn tôi.

Như thể chỉ cần một chút lơ đễnh, tôi sẽ chạy mất.

Ăn xong, tôi lại chơi đĩa bay với Đậu Đậu trong vườn.

Đó là môn thể thao nó thích nhất hồi trước.

Tôi giả vờ ném đĩa bay ra xa, thực ra là giấu sau lưng, lặp lại ba lần như thế mới thật sự ném đi.

Hồi trước Đậu Đậu còn bị tôi lừa.

Sau này nó thông minh hơn.

Nhưng để làm tôi vui, nó vẫn giả vờ bị lừa.

Lần này cũng vậy.

Cuối cùng khi tôi ném đĩa bay đi, Đậu Đậu vui mừng đến phát cuồng, lao đi bắt đĩa bay.

Tôi cũng rất vui.

Hào hứng huýt sáo.

Nhưng đột nhiên.

Giọng của Phó Xuyên vang lên, có chút khẩn trương, cổ tay tôi bị nắm chặt: “Cô… rốt cuộc là ai?”

Hai năm trước, khi tôi vừa qua đời.

Phó Xuyên đã hứa với tôi.

Anh ấy nói anh sẽ sống tốt.

Sẽ ăn uống đầy đủ, ngủ ngon, tiếp tục làm việc, cũng sẽ chăm sóc Đậu Đậu.

Nhưng khi linh hồn tôi rời khỏi thể xác.

Tôi thấy Phó Xuyên ôm t.h.i t.h.ể tôi khóc như một đứa trẻ.

Suốt hai ngày.

Anh ấy như một con thú cô độc mất bạn đời.

Gần như mất kiểm soát.

Anh ấy không cho phép ai chạm vào t.h.i t.h.ể tôi.

Dù tôi phải hỏa táng.

Anh ấy ngày đêm rơi lệ.

Ngồi trên đất, nắm lấy tay tôi, gọi tên tôi hết lần này đến lần khác.

Gọi tôi là vợ.

Ngày tôi hỏa táng.

Anh ấy như phát điên lao về phía trước.

Như muốn cùng tôi vào lò hỏa táng.

Những người đàn ông phải cố gắng lắm mới giữ được anh ấy lại.

“Anh Xuyên, anh tỉnh táo lại đi, chị dâu thấy anh thế này sẽ buồn đấy.”

“Đúng rồi A Xuyên, nén bi thương mà sống.”

Phó Xuyên đột nhiên như bị rút hết sức lực, dường như cơ thể bị rỗng.

Anh ấy ôm ảnh thờ của tôi quỳ xuống đất.

Cúi đầu.

Gào khóc thảm thiết.

Còn tôi, chỉ có thể bay lơ lửng trên không, lo lắng đến phát điên.

Tôi cũng phát điên.

Tôi phát điên cố gắng bay xuống.

Cố gắng ôm anh ấy lần nữa.

Nhưng nhanh chóng, một lực hút mạnh mẽ kéo tôi đi.

Khi tỉnh lại.

Tôi đã ở dòng sông Vong Xuyên.

Nhưng tôi đã ở đó hai năm, vẫn không qua được.

Cũng không quên được quá khứ.

Đến khi cả Diêm Vương cũng phát chán.

Tôi mới có cơ hội sống lại.

Dù là mượn thân xác của người khác.

Nhưng tôi đã rất mãn nguyện.

Có thể nhìn thấy anh ấy lần nữa.

Thấy anh ấy còn sống tốt.

Tôi đã rất hạnh phúc.

17

“Phó tổng sao vậy, tôi là Hà Bình mà.”

Tôi quay lại, gượng cười trên mặt.

Tôi là Hà Bình.

Cô gái bình thường, tầm thường, Hà Bình.

Là người không thể có tương lai và liên quan gì với anh ấy nữa.

Tôi không biết, có thể bất cứ lúc nào tôi cũng sẽ rời khỏi thế giới này lần nữa.

Vì vậy tôi không thể nhận anh ấy.

Tôi không thể để anh ấy chịu đựng nỗi đau mất tôi lần nữa.

Từ đôi mắt đen của anh ấy, tôi thậm chí có thể nhìn thấy khuôn mặt mình.

Bình thường.

Tầm thường.

Da hơi ngăm, trên má còn có vài đốm tàn nhang.

Anh ấy nhìn tôi chằm chằm, trong mắt hiện lên những cảm xúc và tình cảm nặng nề.

“Phó tổng?”

Anh ấy tỉnh lại.

Trong mắt có chút thất vọng.

“Không sao.” Anh ấy buông tay, “Cô làm tôi nhớ đến một người…”

Tôi không nhịn được hỏi: “Ai vậy?”

Anh ấy nhìn Đậu Đậu đang ngậm đĩa bay chạy về phía chúng tôi, giọng trầm đục: “Vợ tôi.”

Tim tôi thắt lại: “Nghe nói vợ anh… đã qua đời.”

Anh ấy ừ một tiếng.

Ngồi xuống băng ghế dài trên bãi cỏ:

“Đã hai năm rồi.”

Anh ấy nhẹ nhàng nói: “Cô ấy cũng giống cô, khi nấu cháy thức ăn sẽ cho tỏi vào.”

Tôi đổ mồ hôi.

Hóa ra anh ấy đã nhận ra.

“Cô ấy cũng không giỏi nấu ăn, khoai tây thái cũng luôn rất dày.”

“Các cô thậm chí nấu ăn cũng có mùi vị giống nhau.”

Tôi đột nhiên cảm thấy chột dạ.

“Lúc nãy nhìn thấy cô ném đĩa bay.”

“Tôi suýt nữa nhìn nhầm thành cô ấy.”

Anh ấy duỗi thẳng chân, khuỷu tay đặt trên đầu gối, Đậu Đậu ngậm đĩa bay lại gần, muốn đưa cho tôi.

Tôi ra hiệu với nó.

Nó hiểu được.

Cúi đầu đưa đĩa bay cho Phó Xuyên.

Phó Xuyên cười: “Nhưng cô làm sao có thể là cô ấy được.”

“Trước đây khi tôi ở bên cô ấy, Đậu Đậu luôn lao về phía cô ấy không do dự.”

“Người c.h.ế.t không thể sống lại.”

“Chắc tôi thật sự điên rồi, sao lại nghĩ cô là cô ấy.”

Tôi không biết nói gì, cũng không biết an ủi anh ấy thế nào.

“Con người phải nhìn về phía trước, Phó tổng, vợ anh chắc chắn muốn anh sống tốt, tôi nghĩ cô Anna kia cũng không tệ…”

Phó Xuyên đột nhiên không còn biểu cảm, đứng dậy, tay bỏ vào túi quần rời đi:

“Từ ngày mai tôi sẽ ở Cửu Lĩnh Sơn một thời gian, chăm sóc Đậu Đậu giúp tôi.”

Sao mới về mà đã lại đi rồi?

Tôi luyến tiếc nhìn bóng lưng anh ấy.

Thấy anh ấy lấy điện thoại ra gọi: “Thư ký Trần, thu xếp tài liệu công việc quan trọng của công ty.”

“Ừ, mai đi Cửu Lĩnh Sơn.”

Hóa ra anh ấy đã sắp xếp thư ký Trần đi cùng.

Tôi đứng tại chỗ, cảm thấy lúng túng.

Đột nhiên cũng không biết phải làm gì.

Tôi đã gặp lại anh ấy.

Có thư ký Trần ở bên, anh ấy dường như cũng định bước ra khỏi nỗi đau.

Sự tồn tại của tôi, đã trở nên không cần thiết.

Ngày hôm sau khi Phó Xuyên rời đi.

Anh ấy sẽ ở Cửu Lĩnh Sơn nửa tháng.

Ngày thứ tư tôi bắt đầu dọn dẹp phòng.

Đồ đạc trong phòng anh ấy rất ít, sạch sẽ và gọn gàng như một phòng mẫu.

Cũng không tìm thấy bất cứ thứ gì của tôi.

Chắc anh ấy đã vứt hết rồi?

Vứt rồi cũng tốt.

Nhìn vật nhớ người.

Giữ lại cũng chỉ làm tăng thêm nỗi buồn.

Dọn dẹp xong biệt thự, hầu như không có chỗ nào quá bẩn.

Nhà thông minh toàn diện.

Tất cả mọi thứ đều không cần tôi động tay vào nhiều.

Khi tôi dọn đến căn phòng khóa, sự tò mò nhiều hơn lý trí.

Ổ khóa là khóa mật mã.

Tôi chỉ nhập một mã duy nhất.

Sinh nhật của tôi.

Khóa cửa mở ra.

Cánh cửa từ từ mở.

Bên trong tối đen như mực, tôi mở rèm.

Bụi bay tứ tung.

Tôi cuối cùng đã nhìn rõ bên trong căn phòng này chứa gì.

Cách bài trí trong phòng, đồ đạc, tất cả mọi thứ đều giống y như căn hầm chúng tôi đã sống năm năm.

Nếu không phải tiếng máy hút bụi.

Tôi thậm chí nghi ngờ mình có đang quay lại căn hầm ngày trước không.

Bao gồm cả phòng vệ sinh, cũng được trang trí giống y như nhà vệ sinh chật chội trong hầm ngày trước.

Tôi nhìn vào gương.

Trước gương.

Là lược và đồ dưỡng da của tôi.

Có cái thậm chí đã hết hạn.

Anh ấy đều không nỡ vứt đi.

Ngày trước khi gội đầu trong nhà vệ sinh hầm, thường gội đến giữa chừng thì hết nước nóng, tôi lạnh đến nhe răng nhăn mặt.

Anh ấy vừa đun nước nóng bằng ấm, vừa giúp tôi dội nước.

Đến khi anh ấy gội, nước nóng không đủ.

Anh ấy để tiết kiệm chút tiền điện, cứ dùng nước lạnh để xả.

Lau khô tóc xong, nhanh chóng chui vào chăn.

Tôi muốn sưởi ấm tay cho anh ấy.

Anh ấy ôm tay không cho: “Lạnh, lát nữa sẽ ôm em, ngoan.”

Còn bây giờ, trong tủ quần áo, tất cả đồ của tôi đều ở đó.

Quần áo treo cạnh quần áo của anh ấy.

Như thể chúng tôi là một cặp vợ chồng già đã sống với nhau hàng chục năm.

Bao gồm cả ga trải giường.

Vẫn là bộ hoa cúc nhỏ tôi yêu thích nhất.

Tôi ngồi xuống bên giường.

Mở ngăn kéo.

Lấy ra nhật ký của tôi.

Sau khi tôi chết, một thời gian sau, có người viết tiếp nhật ký của tôi.

Là nét chữ của Phó Xuyên, nét chữ mạnh mẽ, một cái nhìn là biết ngay.

Chỉ có vài chỗ như bị nước làm nhòe:

“Ngày 7 tháng 11 năm 2022.

Ôn Tri Hạ, hôm nay là lập đông rồi.

Anh đã ăn sủi cảo, bên em có sủi cảo không, buổi trưa anh nấu nhiều lắm, không biết em có ăn được không?

Nhanh quá, em đã đi được hai tháng rồi.

Ở dưới đó, em có đói không? Tiền có đủ tiêu không? Có con ma nào khác bắt nạt em không?

Có thì báo mộng cho anh, anh sẽ tìm một đạo sĩ giỏi giúp em trút giận.”

“Ngày 22 tháng 11 năm 2022.

Ôn Tri Hạ, hôm nay có tuyết nhỏ.

Lạnh quá.

Nhà bây giờ sưởi ấm tốt, nhưng anh vẫn thấy lạnh.

Có lẽ vì không ôm được em nữa.

Hạ Hạ, bây giờ, đêm nào anh cũng mất ngủ, không ngủ yên giấc.”

“Ngày 21 tháng 1 năm 2023.

Ôn Tri Hạ, anh về nhà bố mẹ em ăn Tết.

Họ rất khỏe, không cần lo.

Ôn Tri Hạ, anh đã lấy hết ảnh của em hồi nhỏ.

Có nhiều bức anh chưa từng thấy, hóa ra em cũng có lúc xấu xí.

Bố mẹ em nói, ông già hàng xóm trước kia c.h.ế.t vợ.

Kết quả mấy hôm trước, ông ấy tỉnh dậy nửa đêm, nói gặp lại vợ đã chết, sợ hãi hét lên, còn phải vào viện.

Ôn Tri Hạ.

Anh tức lắm.

Người ta đều được vợ đến thăm.

Tại sao em không thể đến giấc mơ của anh gặp anh?

Anh… chưa từng mơ thấy em…”

“Ngày 7 tháng 2 năm 2023.

Công ty dạo này rất bận, anh mệt lắm.

Nhưng có lẽ nhờ vậy mà anh có thể tạm thời làm tê liệt bộ não luôn nhớ đến em.

Không thấy… đau lòng như vậy.”

“Ngày 10 tháng 3 năm 2023.

Anh thật sự tức giận rồi.

Dỗ mãi không được.

Tối qua cuối cùng cũng mơ thấy em, anh muốn nói chuyện với em, nhưng em lại chạy mất.

Đậu Đậu cũng sủa cả đêm.

Có phải thật sự là em đến thăm anh?

Lần sau đến sớm hơn, báo cho anh một tiếng, mấy ngày nay anh chưa cạo râu…”

“Ngày 12 tháng 5 năm 2023.

Hạ Hạ.

Bây giờ anh đã có rất nhiều, rất nhiều tiền, nhiều đến mức cả đời sau cũng không tiêu hết.

Nhưng em không ở bên, tất cả đều đã mất đi ý nghĩa.”

“Ngày 1 tháng 6 năm 2023.

Hạ Hạ, anh đi quyên tiền rồi.

Anh thực hiện ước nguyện của em trước kia, anh quyên rất nhiều tiền cho trẻ em ở vùng núi, lập một quỹ.

Còn xây rất nhiều trường tiểu học.

Em chắc sẽ vui cho anh đúng không?”

Nước mắt tôi từ lúc nhìn thấy cuốn nhật ký đã không ngừng rơi.

Nhưng khi đọc đến những ngày cuối.

Tôi lạnh toát cả người.

“Ngày 28 tháng 4 năm 2024.

Danh sách nguyện vọng đã hoàn thành gần hết.

Chỉ còn cuối cùng là leo núi Cửu Lĩnh xem mặt trời mọc.

Ôn Tri Hạ, xin lỗi vì anh thất hứa.

Anh không vượt qua được.

Xin lỗi em nhé.

Hạ Hạ, em đợi anh.

Anh sẽ nhanh chóng đến bên em.”

Đến đây, tôi lạnh toát cả người, như rơi vào hố băng.

Phó Xuyên muốn tự sát!?

“Cô làm gì ở đây!”

Tiếng hét của Anna phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng.

Cô ấy hoảng hốt vỗ ngực: “Trời ạ! Căn phòng này đã khóa! Sao cô vào được?”

“Chẳng phải đã bảo cô rồi sao, Phó tổng không cho phép ai vào căn phòng này!”

“Cô cố ý à?”

“Tôi luôn cảm thấy cô có vấn đề, cô đến nhà họ Phó ăn trộm phải không?! Nói đi! Không nói thì cút khỏi nhà Phó!”

“Cô bị sa thải!”

Anna?

Cô ấy không phải đang ở cùng Phó Xuyên tại Cửu Lĩnh Sơn sao?

Tôi mặc kệ những lời mắng chửi của cô ấy, lấy điện thoại ra gọi cho Phó Xuyên.

Điện thoại, tắt máy.

Tôi hoảng hốt không chịu nổi.

Gần như đứng không vững.

Tôi lao tới nắm c.h.ặ.t t.a.y cô ấy: “Phó Xuyên đâu?! Anh ấy ở đâu ở Cửu Lĩnh Sơn!”

Khi Anna và tôi cùng đến khu nghỉ dưỡng trên núi Cửu Lĩnh.

Phòng khách sạn không có ai.

Hành lý và các vật dụng khác của anh ấy đều còn đó.

Nhân viên khách sạn nói rằng chiều hôm qua anh ấy đã mang theo ba lô leo núi.

Anna cũng hoảng sợ: “Sao có thể như vậy được, Phó tổng luôn rất bình thường, sao lại có thể nghĩ quẩn.”

Nhóm cứu hộ cũng đã đến.

Tôi theo họ đi tìm.

Mùa này trên núi Cửu Lĩnh, thời tiết thay đổi thất thường.

Rất dễ bị hạ thân nhiệt.

Một khi bị hạ thân nhiệt, con người sẽ trở nên rất nguy hiểm.

Gần đến nửa đêm.

Trên núi bắt đầu có sương mù dày.

Nhân viên cứu hộ đề nghị tạm dừng tìm kiếm để tránh gây thêm thương vong.

Nhưng trong tiềm thức, dường như có điều gì đó nói với tôi rằng Phó Xuyên ở gần đây.

Khi họ nghỉ ngơi.

Tôi đi theo một con đường mòn nhỏ.

Hai giờ sau, trong một khe núi.

Tôi tìm thấy Phó Xuyên đã bất tỉnh.

Chân anh ấy bị thương.

Tôi cõng anh ấy lên.

Lúc này lợi thế của cơ thể hiện tại mới thể hiện, cơ thể khỏe mạnh, có thể cõng người đàn ông cao 1m89 như Phó Xuyên mà không mấy khó khăn.

Ánh trăng trên núi chiếu sáng con đường chúng tôi đi.

Tôi gọi tên anh ấy: “A Xuyên, đừng ngủ, anh đã hứa với em rồi.”

“Anh dám ngủ, em thề em sẽ không bao giờ để ý đến anh nữa, anh dám tìm em, em sẽ lập tức đầu thai! Em sẽ lập tức đầu thai và lớn lên, rồi cưới người khác!”

“Đừng cưới người khác…”

Người trên lưng tôi cử động, giọng khàn khàn, dường như cũng đang mơ hồ: “Hạ… Hạ?”

“Chắc lại đang mơ…”

“Giấc mơ này tốt quá, tôi mong không bao giờ tỉnh lại…”

Tôi vừa khóc vừa nói: “Anh phải tỉnh dậy!”

“Anh phải chăm sóc bố mẹ em! Chăm sóc Đậu Đậu!”

“Phó Xuyên, anh đã hứa với em rồi, không thể nói mà không giữ lời…”

Tôi cõng anh ấy đến căn lều gần nhất trong rừng.

Sau khi thông báo cho đội cứu hộ.

Tôi đốt lửa, cho anh ấy uống một ít thực phẩm bổ sung để hồi phục sức lực.

Anh ấy ngậm chặt miệng.

Môi mím chặt.

Lông mi dài đổ bóng xanh đen lên khuôn mặt.

Tôi không còn cách nào khác, ngậm một ngụm thực phẩm bổ sung và cúi đầu, cho vào miệng anh ấy.

Môi anh ấy khô ráp, còn môi tôi lạnh lẽo.

Khi mở miệng anh ấy ra, yết hầu anh ấy cử động.

Cuối cùng cũng uống được.

Làm theo cách đó.

Tôi cho anh ấy uống hết một lọ.

Cơ thể anh ấy dần ấm lên.

Khi tôi đứng dậy sau khi cho anh ấy uống ngụm cuối cùng, tay anh ấy đột nhiên giơ lên, ấn vào cổ tôi.

Buộc tôi phải hôn sâu hơn.

Môi lưỡi quấn quýt, đuổi bắt nhau.

Tôi khóc, anh ấy cũng vậy.

Nhưng sau đó anh ấy vẫn ngất đi vì kiệt sức.

Đội cứu hộ cũng đến.

Anna khóc như hoa lê gặp mưa, dường như rất lo lắng cho Phó Xuyên.

Phó Xuyên nằm viện.

Những chuyện xảy ra trong căn lều, anh ấy dường như nghĩ đó chỉ là một giấc mơ.

Tôi cùng tài xế đi thăm anh ấy.

Nhưng Anna lại chặn tôi lại.

Dù không còn căng thẳng như trước.

Nhưng vẫn còn địch ý.

“Tôi không biết cô muốn làm gì, và cũng cảm ơn cô vì đã cứu Phó tổng. Nhưng cô phải biết rằng, hành động của cô đã vượt quá xa trách nhiệm của mình.”

Cô ấy lấy ra một xấp phong bì dày: “Trong này có năm mươi nghìn tệ, là lời cảm ơn của tôi vì cô đã cứu Phó tổng.”

“Nhưng, cô bị sa thải.”

Tôi không nhận.

Nhìn anh ấy từ cửa sổ rồi rời đi.

Phó Xuyên:

Anh ấy đã có một giấc mơ rất dài.

Anh mơ thấy Hạ Hạ quay lại.

Còn mơ thấy cô ấy cúi đầu hôn mình.

Còn mơ thấy cô ấy vừa khóc vừa mắng anh, nói nếu anh còn nghĩ quẩn, cô ấy sẽ lấy người khác.

Anh không cho phép.

Nếu cô ấy thật sự lấy người khác.

Anh sẽ ghen đến phát điên.

Thật ra – đây không phải lần đầu anh nghĩ quẩn.

Lần đầu.

Là khi Hạ Hạ vừa mới an táng không lâu.

Anh đứng trên sân thượng, nhìn dòng xe cộ tấp nập bên dưới.

Vừa định nhảy xuống.

Có người nắm tay anh.

Là một cô bé.

Mặt tròn trĩnh, cầm một sợi dây chun.

Đôi mắt cô bé giống Hạ Hạ.

Cô bé nói với anh: “Anh ơi, nhảy xuống sẽ bị tan xác đó.

“Chắc chắn rất khó coi.”

“Người thân của anh chắc chắn cũng sẽ rất buồn.”

Đúng vậy.

Chắc chắn rất khó coi.

Hạ Hạ thích sờ mặt anh nhất.

Nếu anh xấu quá, cô ấy chắc chắn sẽ chê.

Sau đó anh tìm thấy danh sách nguyện vọng trong nhật ký của Hạ Hạ.

Đều là những việc cô ấy muốn làm cùng anh.

Anh phải hoàn thành những việc đó trước.

Để khi xuống gặp cô ấy, cô ấy có thể bớt giận anh một chút.

Bận rộn suốt hai năm.

Nhưng anh cảm thấy thời gian thật dài.

Ôn Tri Hạ.

Hóa ra những ngày không có em, là những ngày dài và đau khổ nhất trên thế gian này.

Ngày hôm đó về nhà.

Anh thấy trong nhà có một người phụ nữ.

Còn ôm Đậu Đậu.

Ánh mắt Đậu Đậu rất dịu dàng.

Anh cảm thấy…

Người phụ nữ này.

Cô ấy có chút giống vợ anh.

Thật ra ngoại hình và dáng người của họ hoàn toàn khác nhau.

Nhưng không hiểu sao, anh lại cảm thấy.

Người này, là vợ anh đầu thai.

Nhưng anh không thể nói ra.

Anh sợ làm cô ấy sợ.

Cũng sợ chính mình vì điên mà có ý nghĩ như vậy.

Đến khi cô ấy nấu xong bữa cơm đó, ném xong đĩa bay.

Anh mới hoàn toàn chắc chắn.

Cô ấy chính là Ôn Tri Hạ.

Nhưng cô ấy dường như không định nhận anh.

Cô ấy thậm chí còn muốn gán ghép anh với người phụ nữ khác!

Trên đời này, làm gì có người có thói quen và hành động giống hệt nhau?

Anh bị làm cho rối bời.

Phải nhanh chóng đi một chuyến đến núi Cửu Lĩnh.

Anh muốn hỏi thầy, có phải Ôn Tri Hạ đã quay lại.

Nếu đúng, anh phải nhanh chóng trả lễ.

Rồi…

Rồi giấu cô ấy đi.

Thầy đang bế quan.

Đến ngày thứ ba mới gặp được thầy.

Thầy chỉ nói với anh: “Dường như là người quen đến.”

Vậy là đúng rồi.

Anh quỳ trong chùa, dập đầu liên tục.

Vui mừng đến mức tay chân không biết đặt đâu.

Trên núi không có tín hiệu.

Trên đường xuống núi anh không cẩn thận trượt xuống khe núi, đập đầu và gãy chân.

Cũng ngất đi.

Trong mơ màng, anh dường như được ai đó cõng lên.

Cô ấy vừa khóc vừa bảo anh phải sống tốt.

Anh cũng muốn sống tốt.

Nhưng cô ấy không hiểu.

Anh có thể chống chọi đến hôm nay, ý nghĩa duy nhất của cuộc đời anh chính là cô ấy.

Kiếm tiền, mua nhà lớn.

Tất cả mọi thứ đều vì cô ấy.

Cô ấy là động lực để anh tiến lên.

Mà bây giờ.

Anh đã mất trái tim.

Sống thế nào đây?

Khi tỉnh lại trong bệnh viện.

Anh mới biết.

Anna lén anh sa thải cô ấy.

Anh nổi trận lôi đình, bật dậy khỏi giường, nhưng ngã xuống đất.

Anna sợ đến mức không dám động đậy.

Khi anh được nhân viên y tế đỡ lại giường.

Anna rơi nước mắt: “Phó tổng, dù sao tôi cũng đã theo anh hai năm, sao anh có thể đối xử với tôi như vậy chỉ vì một người giúp việc?”

Anh ấy chỉ vào cửa:

“Nhóm thư ký của tôi không chỉ có một mình cô, những người khác chỉ vì một hợp đồng lớn ở nước ngoài nên mới trì hoãn hành trình.”

“Gần đây cô có cơ hội ở bên cạnh tôi chỉ vì thư ký Lưu thích cô, nên riêng tư nhờ tôi cho cô thêm cơ hội thể hiện.”

“Nhưng ngày tôi trở về, trong camera giám sát tôi phát hiện, cô dường như cố tình thay quần áo trong nhà tôi, còn giấu một chiếc nội y trong phòng, đúng không?”

“Những thứ này, cô làm cho ai xem?”

Anh ấy không chút nể nang mà mỉa mai cô, ánh mắt đầy ghê tởm: “Cô thậm chí không bằng một sợi tóc của vợ tôi.”

Anna: “Nhưng điều này có liên quan gì đến người giúp việc kia…”

Anh ấy lười giải thích, chỉ vào cửa: “Cút.”

“Cô bị sa thải.”

Anh ấy không thể chờ đợi được nữa mà yêu cầu người ta sắp xếp lấy nạng, sau đó về nhà.

Anh ấy điên cuồng gọi điện cho cô ấy.

Nhưng điện thoại không liên lạc được.

Anh ấy cho người đi tìm.

Thậm chí chuẩn bị báo cảnh sát.

Nhưng không ai tin rằng, người đó là vợ đã c.h.ế.t của anh ấy.

Trong lòng anh ấy đột nhiên dâng lên một dự cảm không lành.

Cô ấy có biến mất nữa không?

Phó Xuyên như phát điên đi tới đi lui trong nhà.

Anh ấy nhìn thấy Đậu Đậu lo lắng không yên trong nhà.

Bảo người ta thả dây xích của Đậu Đậu.

Đậu Đậu “vèo” một cái lao ra ngoài.

34

Cuối cùng Đậu Đậu tìm thấy cô ấy trong một công viên nhỏ gần nhà.

Cũng giống như năm đó khi họ cãi nhau, cô ấy cũng quay đầu chạy ra ngoài.

Kết quả cũng tìm thấy cô ấy trong công viên nhỏ.

Hiện tại cô ấy đang ngồi xổm trên bồn hoa nhìn lũ kiến đánh nhau.

Rõ ràng là một gương mặt hoàn toàn khác biệt.

Anh ấy vẫn chắc chắn rằng.

Người này chính là Ôn Tri Hạ.

“Hạ… Hạ Hạ.”

Ôn Tri Hạ giật mình.

Phản xạ quay đầu lại.

Đồng tử đầy kinh ngạc.

Ừm.

Không khác gì ngày xưa.

Gương mặt chẳng thể giấu nổi một chút gì khi nhặt được tiền.

Ôn Tri Hạ:

Tôi theo Phó Xuyên trở về nhà.

Chúng tôi ngồi trong căn phòng mà anh ấy trang trí, cùng nhau tựa vào nhau.

Dường như trở về những ngày xưa cũ.

Chúng tôi xem phim chiếu trên máy chiếu.

Không nói nhiều.

Nhưng lại thấy lòng bình yên lạ thường.

Không biết có phải vì tôi là người quay lại, đến tối tôi không buồn ngủ chút nào.

Phó Xuyên uống thuốc giảm đau, rất nhanh ngủ thiếp đi, cánh tay anh ấy luôn ôm chặt tôi, ngay cả khi ngủ cũng không chịu buông.

Sắp đến ngày thứ bảy rồi.

Tôi đã mơ hồ cảm thấy mình phải đi rồi.

Tôi và Phó Xuyên lại ăn xong một bữa cơm gia đình.

Sau đó chui vào giường.

Tôi cho anh ấy uống thuốc.

Một lát sau.

Anh ấy đột nhiên hỏi tôi: “Có phải vẫn phải đi không?”

Tôi gật đầu: “Đúng vậy, đây là mấy ngày em trộm được.”

Tôi tựa vào n.g.ự.c anh ấy, chọc chọc mặt anh ấy: “Anh đó.”

“Nhớ sau này đừng khóc nữa, em có thể nhìn thấy, em nhìn thấy chỉ càng thêm lo lắng thôi.”

Anh ấy ừ một tiếng.

Tôi tiếp tục lảm nhảm: “Anh lại hứa với em một chuyện nữa.”

Anh ấy im lặng một lát, rồi đồng ý.

Tôi kéo mặt anh ấy, nhìn thẳng vào mắt anh ấy.

Mắt anh ấy đỏ hoe.

“Sau này mỗi mùa hè, anh đều thay em đi ngắm biển, mang theo ảnh của em , đi ngắm tất cả các biển trên thế giới này.”

Anh ấy đã khóc không ngừng.

Cơ thể ngày càng nhẹ nhàng.

Anh ấy cúi đầu hôn lên môi tôi: “Hạ Hạ… đừng đi…”

“Hạ Hạ, anh yêu em.”

“Em cũng vậy.”

“A Xuyên.”

“Em hy vọng anh trân trọng những ngày sắp tới, sống tốt.”

Cuối cùng.

Tôi biến mất trong căn phòng đó.

Nhưng tôi biết.

Anh ấy chắc chắn sẽ không còn nghĩ quẩn như trước nữa.

[Ngoại truyện:]

“Anh nói xem, rốt cuộc là nghĩ không thông cái gì?”

Tôi ngồi xổm ở đầu cầu Nại Hà, trách mắng một người đàn ông không chịu qua cầu: “Anh muốn giống tôi làm cư dân bất hợp pháp à? Bây giờ thì tốt rồi, còn phải ở đây bị phạt giúp người qua sông.”

Người đàn ông a một tiếng: “Bị phạt bao lâu?”

Tôi: “Tôi cũng không biết, có lẽ là một trăm năm?”

Chờ đi.

Chờ A Xuyên kết thúc kiếp này, chờ anh ấy xuống đây.

Tôi cùng anh ấy đầu thai chuyển thế.

Người đàn ông vội vàng uống cạn bát canh Mạnh Bà: “Thôi đi.”

Tôi và Mạnh Bà nhìn bóng lưng anh ta bỏ chạy mà cười không ngớt.

“Ôn Tri Hạ.”

Trên cầu đột nhiên có người gọi tên tôi.

Tôi lập tức đỏ hoe mắt.

“Mới mười năm! Phó Xuyên anh…”

Phó Xuyên mỉm cười: “Thọ tận mà chết.”

Tôi không tin.

Mạnh Bà lén nói nhỏ với tôi: “Anh ấy không nói dối.”

“Hôm qua cứu ba đứa trẻ đuối nước, công đức viên mãn, thọ tận mà chết.”

Lúc này tôi mới hết giận.

Lau nước mắt, vẫy tay xa xa với anh ấy: “Vậy đi thôi, em đợi anh lâu rồi.”

Anh ấy bước tới, nắm lấy tay tôi.

Ôm lấy tôi, ánh mắt vừa yêu chiều vừa quyến luyến: “Anh cũng đợi lâu rồi.”

“Vợ.”

(Hết)

Leave a Comment